Cảm ơn cô

8/3 nhận được tin nhắn các cuộc gọi nhỡ, phải nhìn lại mấy lần mới dám vui mừng. Cô dạy văn hồi cấp ba gọi cho mình.
Cảm giác hạnh phúc, xúc động quá chừng với tôi. Tôi liền gọi về cho cô, bật máy lên là cái giọng ấm áp quen thuộc mà lâu rồi tôi đã cất vào tim mình, bởi thời gian và cuộc sống xa nhà học tập trong môi trường mới đã lấy đi của tôi những ngày nghỉ trở về quê thăm cô, tôi chỉ kịp nhắn cho cô một tin nhắn chúc mừng ngày 8-3!
Ấy vậy mà cô lại có cả thời gian để gọi cho tôi, cô bảo: “Quên cô rồi à? Lâu rồi không thấy mặt mũi tin tức gì hết!”
Câu hỏi của cô làm tôi hổ thẹn vô cùng, hổ thẹn với cô người tôi kính trọng và yêu quí, người luôn yêu thương tôi dạy dỗ tôi hết lòng. Lời của cô đã thức tỉnh tôi – một con người đã lãnh cảm với thế giới xung quanh .
Lâu rồi tôi không còn quan tâm đến cuộc sống xung quanh, không tha thiết với những giá trị tình cảm giữa người với người, tôi mặc cho nó thế nào cũng được.
Tôi chôn chặt tình cảm của mình dành cho người người tôi trân trọng thương yêu vào tim, tự nói với mình chỉ cần mình biết mình luôn biết ơn yêu thương họ là được rồi, không cần quan tâm điều gì nữa.
Tôi vùi mình vào những cái bận rộn cuộc sống hiện tại, tôi không cho mình có thời gian để suy nghĩ về bất cứ thứ gì. Vì tôi cho rằng tôi còn quá nhiều muộn phiền và lo toan trong cuộc sống, tôi không cần phải mệt mỏi nặng đầu nhớ thêm những gì vô bổ nữa!
Tôi cảm nhận con người sống với nhau không thể bằng tình cảm được nữa! Những người sống tình cảm quá tự chuốc khổ đau về mình. Tôi bất mãn! Tôi tự biến mình thành con người sống lý trí không tình cảm!
Để rồi ngày hôm nay, chính những lời nói của người làm tôi bất mãn và giờ đây đã thức tỉnh tôi khởi những suy nghĩ tiêu cực. Tôi nhận ra rằng chỉ cuộc điện thoại hỏi thăm nhau vậy thôi cũng làm tôi vui hạnh phúc và thêm tinh thần, nhận ra những thứ tình cảm dù là đơn giản cũng giúp con người ta cò niềm vui trong cuộc sống.
Chợt tôi nhớ lại ngày xưa những giờ học môn văn, được nghe cô giảng bài giọng nói thiết tha dịu dàng chan chứa tình cảm.
Những giờ học môn văn là những giờ tôi cảm nhận được mình là chính mình, tôi được cô dạy không chỉ là những kiến thức nền tảng về văn học mà qua những tác phẩm văn học tôi được cô dạy dỗ cách làm người, cách sống đúng với những chuẩn mực đạo đức.
Những tác phẩm văn học dạy tôi biết bao điều trong cuộc sống, giúp tôi có cái nhìn toàn diện sâu sắc mọi khía cạnh trong cuộc sống.
Tôi cảm được rằng: mọi hoàn cảnh cuộc sống dù tốt hay xấu vui, hay buồn, sung sướng hay khó khăn nhưng cái đích cuối cùng con người đi đến điều là cuộc sống về ngày mai tươi đẹp, niềm tin về cuộc sống, khát khao về tương lai tươi sáng.
Nó giúp tôi hiểu được nhiều hoàn cảnh trên cuộc đời tôi biết yêu thương biết trân trọng cuộc sống của mình và mọi người xung quanh.
Giờ văn tôi được thả hồn mình vào những tác phẩm văn học để được sống và cảm nhận về vạn vật trên trái đất để thấy thêm yêu đời. Tôi thích học giờ văn là vậy, tôi cảm nhận được môn văn nuôi dưỡng được tâm hồn con người, mà cần thiết cho lứa tuổi học trò - những tâm hồn mới lớn, giúp phát triển nhân cách của tuổi học trò có những suy nghĩ tích cực sống cuộc sống lành mạnh.
Chợt nhận ra rằng đâu phải cứ lớn rồi cũng có suy nghĩ tốt, sống tốt được đâu. Như tôi chẳng hạn, mặc dù không còn ở tuổi học trò nữa rồi, đã lớn hơn xưa rồi thế mà tôi lại có những suy nghi lệch lạc sống bất mãn với đời.
Cũng còn may cho tôi, chính người thầy năm xưa nuôi dưỡng tâm hồn tôi hôm nay lại lần nữa tưới nước cho tâm hồn tôi sống lại tôi cảm thấy mình yêu đời có niềm tin vào cuộc sống, tôi biết sống lac quan biết cố gắng, tôi tìm lại được chính mình!
Xin cảm ơn cô - giáo viên dạy văn, người sống tình cảm,sống tốt với cuộc đời mình xứng đáng với chính cái nghề cao quí của mình, cô tấm gương để tôi noi theo.
Bạn và tôi ai cũng có tâm hồn riêng! Hãy để văn học nuôi dưỡng cảm hoá tâm hồn mình trở nên hoàn thiện hơn! Để cuộc sống của chúng ta trở nên hạnh phúc hơn.

Bài Viết Liên Quan

Phản Hồi Độc Giả


Biểu Tượng Cảm XúcBiểu Tượng Cảm Xúc