Bạn là người tôi quý mến đã rất lâu rồi. Bạn sắp phải đi xa, có lẽ thời gian gặp nhau của chúng tôi không còn nhiều, tôi luôn có một câu hỏi muốn biết đáp án từ bạn.
Buổi tối hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ và thoải mái. Nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội để gặp bạn nữa, bao nhiêu điều thắc mắc giữa chúng tôi dần dần được giải quyết. Tôi mạnh dạn hỏi bạn về tình cảm giữa tôi và bạn thời còn là học sinh.
“Bạn biết tình cảm của tôi dành cho bạn vượt trên mức một người bạn thân, vậy bạn cho tôi được biết tình cảm của bạn đối với tôi ra sao trong 4 năm về trước”.
Câu hỏi đó bỗng phút chốc đưa chúng tôi trở về ngày xưa ấy. Đó là những ngày mùa hè đỏ rực với cây phượng vĩ trong sân, những ngày mùa thu lá vàng rụng đầy sân trường, những ngày mùa đông con chim nhỏ đi tìm nơi trú rét.
Những ngày mùa xuân nắng vàng len lỏi vào những lớp học, những ngày thi cử cô học trò nhỏ miệng ê a bài học, những ngày mưa cậu con trai đi học trễ với chiếc áo ướt đẫm, những ngày liên hoan cả bọn cùng chia nhau một chiếc bánh, những ngày cuối cấp bạn bè chuyền tay nhau viết lưu bút mà lòng không khỏi bịn rịn.....
Đẹp lắm tuổi học trò ơi!
Tôi lặng đi khi nghe được câu trả lời của bạn...
Ước gì thời gian quay lại để tôi có thể nhận ra được cách cư xử khác thường mà bạn dành cho tôi không phải với tư cách là một người bạn thân nữa. Tại sao lúc đó tôi lại không nhận ra điều đó, còn bạn, tại sao đến lúc sắp phải đi xa bạn mới nói thật lòng?
Nếu ngày đó bạn nói cho tôi biết thì trong suốt thời gian qua tôi đã không tự dằn vặt mình với câu hỏi “Bạn có bao giờ từng có tình cảm với tôi không, hay chỉ luôn đơn thuần xem tôi như một người bạn thân?”
Thời gian ơi, xin hãy đưa tôi quay trở lại 4 năm trước để tôi biết rằng trong lòng bạn cũng có tôi. “Nếu như được quay trở lại ngày xưa ấy mình chắc chắn sẽ lại chọn N.”. Bao nhiêu kỷ niệm ngày ấy chợt lùa về trong tâm trí tôi khi bạn nói câu đó, tôi bật khóc.
Tôi khóc trong niềm hạnh phúc và hối tiếc. Câu hỏi trong tôi giờ đã có đáp án, tôi vui vì trong lòng bạn đã từng có tôi, đã chọn tôi chứ không phải là những người khác, nhưng tôi biết điều đó đã là quá khứ.
Quả thật, trên thế gian này có ba người bạn rất thân nhưng không bao giờ xuất hiện cùng lúc, họ hiện hữu với thứ tự đã được sắp đặt trước. Bạn có biết không? Tôi nghĩ là bạn có thể đoán ra được. Đó là đánh mất, hối tiếc và trân trọng. Vì vậy hãy giữ gìn những gì mình đang có, đừng để khi đánh mất rồi mới thấy hối tiếc và chỉ khi thấy hối tiếc người ta mới biết trân trọng nó.
Chúng tôi đã không gặp nhau trong một thời gian dài kể từ ngày xa ngôi trường ấy, khoảng thời gian đó đã kéo hai chúng tôi trở về tình bạn vốn có từ trước. Mặc dù vậy tôi muốn bạn biết rằng tôi chưa bao giờ quên được bạn và mãi mãi bạn sẽ chiếm một vị trí rất quan trọng trong tôi.
Đó là tình bạn hay vượt quá tình bạn? Điều đó đã không còn quan trọng nữa. Chẳng biết tình cảm bạn dành cho tôi 4 năm trước có còn hay không, chỉ biết rằng có một thứ vẫn luôn hiện hữu trong mỗi chúng tôi.
Đó là tình bạn, một tình bạn đẹp mà có lẽ hết cuộc đời còn lại của mình tôi sẽ không bao giờ tìm ra được với một người con trai khác. Vì vậy chúng ta hãy cùng trân trọng nó bạn nhé!
Sau này khi gặp lại nhau, có lẽ tôi chỉ có thể cười và nói:
Bạn thân của tôi ơi, chúc bạn hạnh phúc!
Biểu Tượng Cảm XúcBiểu Tượng Cảm Xúc